Pkim Xet

Vụng trộm với em kế toán dâm đãng ở nhà kho

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Con người luôn biết sáng tạo. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.

    Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.

    Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.

    Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.

    Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.

    Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Hôm qua tao nóng quá.

    Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).

    Con nó thì sinh ra trong đó. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.

    Dù lúc này mắt không có nước. Nó cũng không thích tôi lắm. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.

    Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap