Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Một khuôn mặt ai ai cũng có. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Người bảo người là ác.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Một pho tượng im lìm.
Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Lại còn hăng nữa chứ.