Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người. Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm.
Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải. Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông.
Như vậy chẳng hơn ư? Nhưng bà ấy có thêm rằng, chị không siêng năng, nhà không bao giờ lau chùi kỹ. Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó".
Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông. Nhưng tới chiều, khi cùng với tôi trở lại phòng giấy của tôi, ông đặt mua cho tôi một số hàng lớn nhất từ trước đến giờ. Họ thi nhau ca tụng máy của họ.
Chúng ta cùng xét lại xem. Ông Mahomey xem xét lại kỹ lưỡng kiểu máy, tin chắc rằng nó hoàn toàn, và ông S. Trời trao ư? Không đâu.
Nhưng có một nhà sản xuất khôn khéo hơn họ nhiều vì ông ta đã thâm hiểu khoa dẫn dụ người. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia. Không có chi làm đẹp lòng họ bằng.
Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy. Trong những vấn đề quan trọng nhất. Nhưng vấn đề không phải ở đó.
Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. - Xin lỗi ông, ông lầm. Bây giờ tôi gần như không tin một chút nào những điều mà 20 năm trước tôi tin, trừ bản cửu chương ra.
Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động. Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Ông diễn thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân.
Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết. Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Hai mươi sáu tiệm, cao lâu hợp lại thành công ty đó và cùng theo một chính sách đặc biệt, lấy "danh dự" làm trọng.