Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Thành thử, lần trước bạn tới nghe hòa nhạc, chỉ thấy thích và mê mẩn như một em nhỏ ngó những đồ chơi bóng lán, tóm lại, bạn chỉ có mặt ở đó thôi; còn lần này thì khác, bạn hẳn đã thực là sống.
Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi". Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.
Tiền nhà tăng lên bạn không thấy thú sao? Nếu bạn nghiên cứu vấn đề nhà cửa ở Luân Đôn mỗi tuần ba buổi tối, mỗi buổi tối một giờ rưỡi, bạn sẽ thấy hăng hái làm việc hơn và đời bạn sẽ thay đổi hẳn. Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ.
Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên. Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta. Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.
Thật ra, khó tưởng tượng được trạng thái tinh thần của một người đọc xong tập tạp bút của Hazlitt mà không muốn đọc ngay một vài bài thơ nào rồi mới ăn cơm. Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua. Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.
Khi óc ta thấm nhần chân lý chủ yếu này là không có gì xảy ra mà không có nguyên nhân thì chẳng những trí óc ta mở-mang thêm mà lòng ta cũng rộng rãi hơn. Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất. Nếu bạn coi thơ là một thể loại khó hiểu thì bạn hãy đọc cuốn tùy bút danh tiếng của Hazlitt về bản chất chung của các loại thơ.
Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. Nó mạnh tới nỗi có những người suốt đời sống để tìm hiểu thêm, mà vẫn luôn luôn bị nó lôi kéo đi và cứ trượt chương trình của mình hoài. Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E.
Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu.
Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy). Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. - Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.