Chị ta nghĩ bắt bọn đầu xanh ấy nhận thấy mang ơn người khác là tủi nhục cho chúng. Đặt ra lệ: hễ bạn nào bắt gặp ta không theo đúng những quy tắc trong sách thì phải nộp người đó 10 đồng. Cỏ xanh trong vườn cũng vậy.
Một tiếng động nhỏ nhất cũng làm tôi nhảy lên. Nhưng khi lại ở Lynn, bà mới tới khúc quẹo quyết định trong đời bà. Mày không thể là người nào khác được".
Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Ông Galen Litchfield bây giờ làm giám đốc ở Viễn Đông cho Công ty Park and Freeman. Trước kia tôi kiếm 20.
Chính đứa nhỏ này cũng vì khổ cực mà đã cố gắng tự rèn luyện để trở nên người. Thì chính vì lo lắng quá, người có muốn sống thêm ngày nào nữa đâu! Tôi thường nghe má tôi kể: hễ ba tôi đi cho ngựa ăn, hoặc vắt sữa bò mà lâu không thấy trở lại, thì má tôi vội vả đi kiếm, sợ trông thấy xác chồng lủng lẳng ở đầu một dây thừng. Nhà rông mà tôi ở có một mình".
Cách đây khá lâu, tôi đã khám phá ra một điều quan trọng: "Khi đã không thể ngăn cấm người chỉ trích tôi một cách bất công, thì tôi có thể làm một việc ích lợi hơn, chẳng nên để những lời chỉ trích vô lý đó làm mình bực dọc". Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên. Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó.
Các y sĩ Hy Lạp đã cổ xuý nó 500 năm trước Thiên Chúa Giáng Sinh. Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì? Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được".
Nhưng tôi đã thay đổi thái độ tinh thần để giúp cơ thể tôi tự trị lấy căn bệnh". Ông Harry Emerson Fosdisk nói trong cuốn Năng lực tranh đấu: "Mỗi thanh niên khi lựa nghề, đem cả đời mình ra mà tố một ván phé". Bởi vậy số vốn ngày càng hụt dần và tôi đã nợ nhiều.
Vì theo lời họ khuyên, cô nọ đương là một cô thư ký, sung sướng thấy mình trở nên một nữ sĩ tập sự, để rồi sau thấy mình thất bại chua cay. Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới. Vậy mà tôi chẳng hề nổi nóng.
Tôi không tự chủ được tư tưởng. Tâm hồn tôi chưa bao giờ bị kích thích đến thế. Ông ta đã thay đổi hẳn.
Lương ít mà khóng dám bỏ sở. Nói cho rộng thì người chỉ huy các xí nghiệp quyền hành lớn, nhưng có hơn gì anh đào đất không? Có lẽ còn kém nữa, vì anh đào đất thường được ngủ say hơn họ, ăn ngon miệng hơn họ. Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa.