Tôi dự hàng chục cuộc hội họp và quyên tiền giúp hội Hồng thập tự. Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa. Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới.
Miền tôi bán sách dân tình nghèo khổ, ít người mua cho nên số lời không đủ để trả tiền xe. "Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ. Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ?
Từ hôm đó chị chỉ nghĩ đến thính giả. Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Sáng thứ hai, tôi có thể lại hãng như thường lệ.
Tôi biết cách giữ sức của bà Eleanor Rooselt khi bà có một chương trình hằng ngày nặng nhọc, suốt mười hai năm ở toà Bạch ốc. Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Nhưng tôi càng sóng thêm bao nhiêu thì tôi càng tin chắc chắn ở năng lực huyền bí của tư tưởng.
Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không? Ông rán bịt lại mà khói vẫn xì ra, làm ông muốn rán ra khỏi phòng mà chụi lạnh vậy. Cha mẹ lớn tuổi gấp đôi ta nhờ kinh nghiệm, từng trải, tất khôn hơn ta nhiều.
Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Khi hay tin, bà nổi giận đùng đùng - và 50 năm sau, bà vẫn chưa nguôi.
Nhưng hãy nên vì sức khoẻ và hạnh phúc của chính ta mà tha thứ cho chúng, mà quên chúng đi. Trước khi quyết định, tôi muốn được hỏi ý ngài. Tôi phải làm lụng khổ nhọc mười giờ một ngày trên cánh đồng lúa và trong kho cỏ khô ở Misssouri - làm tới nỗi chỉ mong mỗi một điều là sao cho thân thể hết mỏi nhừ, hết nhức nhối mà thôi.
Sáng hôm sau thức dậy, đầy tự tin vì đã phú cho Thượng Đế dắt dẫn. Nhiều kẻ mạt sát những người có giáo dục hơn họ hoặc thành công hơn mà thấy thỏa thích một cách khả ố. Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.
Rồi ông đưa những sự kiện ra. Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. "Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi.
Một hôm ông viết vào nhật ký như vậy: "Hôm nay tôi sắp gặp những kẻ đa ngôn, những kẻ ích kỷ, tự phụ và vô ơn bạc nghĩa. Nhưng điều chắc chắn là phần đông chúng ta không chịu để ai động đến lỗ lông chân của mình. Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được.