Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Dù lúc này mắt không có nước. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Mân mê hoài cuốn anbum. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.