Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa". Ấy vậy mà một danh nhân như Rudyard Kipling cũng đã có lần quên rằng "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt". Các bạn nhớ trong câu kinh đó chỉ xin cơm cho đủ ngày một thôi, chứ không phàn nàn về cơm ôi mà hôm qua đã phải nuốt đâu nhé.
Nhưng rút cục, cách nào làm cho ta sướng hơn? Cách tự bắt ta sống theo một ngân sách nhất định; hợp với túi tiền hay là cách tiêu xài thỏa thích để rồi nhận được giấy xanh đỏ của mõ toà thúc nợ và lủi như cuốc khi chủ nợ đập thình thình vào cửa? Đó là một hoạ sĩ trẻ tuổi. Bài học ấy khó thiệt.
Bởi vậy tôi rất cảm phục cử chỉ của ông, nhất là khi ông nói không cần một thư tín viên thông tiếng ngoại ngữ. Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời.
Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J. Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.
Thứ thật, chẳng thà bắt tôi ăn thịt voi, thịt sấu chấm muối trong một không khí hoà thuận còn hơn là cho tôi ăn nem công chả phượng mà bắt phải nghe những lời la rầy của chị. Chín năm đầu đó thiệt là cay đắng vì kết quả ông chỉ kiếm được có 20 Mỹ kim, trung bình khoảng một xu một ngày! Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì?
Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh. Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy". Trong ba tuần vợ nằm nhà thương thì y có chín cái răng sâu.
31 năm không thấy mặt nó một lần. Lại như chuyện ông S. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng.
Học sinh thì toàn là những người có tuổi, có công ăn việc làm, muốn học sao cho có kết quả ngay và học giờ nào mới trả tiền giờ ấy. Chẳng hạn, bạn thử nhớ tuần trước, một hôm bạn luôn luôn bị bất mãn, thư gởi đi không có hồi âm, hẹn hò thì lỡ, lo cái này, lo cái nọ. Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".
Và khi thấy không thể trách móc hay doạ dẫm, đay nghiến để họ thường lại thăm mình thì bà "lên cơn" đau tim. Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh. Đó quả là một châm ngôn quý báu khi ta cần phải đương đầu với những lời chỉ trích vô căn cứ.
Nếu bạn nhút nhát, do dự, không dám một mình đường đột vào hỏi thẳng một ông "bự", bạn nên theo hai lời khuyên này: Dắt theo một người anh em trạc tuổi mình, để bạn được vững bụng tự tin hơn; nếu không có ai, bạn mời ông thân cùng đi. Vậy sự chán nản có thể làm cho ta mệt nhiều hơn là công việc, dù công việc ấy cực kỳ khó nhọc như leo núi đi nữa. Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn.