Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Tôi muốn thi xong được để yên. Dù lúc này mắt không có nước. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Cặp giò kia phàm tục quá.
Hoặc lúc phấn khích. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Cười vui cho dễ sống. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Ta không thích nổi cáu.