Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Mọi người bảo bạn hiền lành. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Một kẻ lạc loài vô cảm. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.