Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Là người thì nên thế. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Tiếp theo thì còn tùy. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Nếu hắn là người tài. Cười vui cho dễ sống. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Anh dạy em, biết, quay ngay. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.