Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Và một số lí do khác… Cũng có thể họ không tìm thấy.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.