Tôi có cảm tưởng sắp bị thần kinh suy loạn". Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta. Vậy muốn diệt ưu tư và tìm hạnh phúc, bình tĩnh cho tâm hồn ta hãy theo quy tắc thứ bảy này:
Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn? Vậy muốn khỏi bất bình, buồn bực về những lời chỉ trích, ta hãy theo quy tắc số ba này: Khi ông ngồi viết sách tại bàn giấy, tiếng máy sưởi điện ở trong phòng làm cho ông nhức đầu đến muốn điên.
Tôi đã có dịp gặp ông Bernard Baruch - viên cố vẫn chính thức của sáu vị Tổng thống Hoa Kỳ: Wilson, Harding, Coolidge, Hoover, Roosevelt và Truman. Nó gởi lại bà số tiền đó như gởi tại nhà ngần hàng cho trẻ em vậy. Tôi mua được cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống (và hai cuốn khác nữa) hồi đầu tháng tám từ một người bán hàng dạo, giá bìa ghi 34.
Có ai đập mạnh vào đầu tôi cũng không làm cho tôi choáng váng hơn. Xin tha thứ tất cả những lỗi lầm của con. Trước kia tôi làm việc bảy giờ một ngày, Bây giờ một ngày tôi làm 15, 16 giờ.
Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào. Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích. Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết.
Nhưng khi xưa, nếu anh không biết làm cho công việc buồn tẻ thành ra hứng thú, có lẽ bây giờ anh vẫn còn là chú thợ máy quèn. sao màu mờ, loé thế này? Ông không còn trông rõ hình thêu trên thảm nữa. Và qủa thiệt chúng thấy liền.
Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ". Ông nhận thấy trung bình mỗi người thợ có thể đổ vào xe gông 12 tấn rưỡi gang đúc thành thỏi trong một ngày, nhưng trưa đến họ đã mệt nhoài. Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ.
Giữa lúc đó, điện thoại kêu: Tình thân nhân của cô mời cô khiêu vũ. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy? Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không.
Được như vậy, không còn gì hơn nữa". Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất". Thật không còn cái gì.
Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Ông Samuel Johnson nói rằng: "Cái thói quen chỉ trông thấy bề tốt của mọi việc, còn quý giá hơn một ngàn Anh kim lợi tức một năm". Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo.