Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Không biết thì khó trách. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Bác không thoát được ra đâu. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Ốm ra đấy mà làm gì. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.