Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Cái vực của sự hỗn độn. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Mấy người này trông nhát lắm.
Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Chả thằng nào là không biết quay cả. Bạn cần trả công và cả tự do.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.