Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Không gì tự nhiên mất đi.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Đây là một thử thách nữa.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Mà sống khoa học một chút. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.