Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Liên miên liên miên đục vào óc.
Trẻ con hay người lớn. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Tóm lại là không được bi quan. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Ốm ra đấy mà làm gì. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Sao lại xé sách hở con. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.