Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người