Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Nhưng họ sống không bình thường.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Cũng có cớ để thôi viết. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.