Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Tôi thích gặp gỡ những phụ nữ trẻ trung. Họ không tin vào những thắng lợi bấp bênh nông cạn trước mắt, chúng không có giá trị thật sự và chẳng chứng minh được gì ngoài sự háo thắng mà thôi.
Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả. Boom-Boom chào đón tôi với một nụ cười lớn hết cỡ: Chúng tôi rất vui sướng khi thấy anh đến! Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau.
Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh. Chúng ta đều là những con người. Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn.
Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ.
Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự tương tác hai chiều. Lời khuyên của tôi là, khi nói chuyện với người khác phái bạn phải nhanh chóng biết về đối phương càng nhiều càng tốt. Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.
Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến hành những việc gì? Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn người điều khiển cuộc họp lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp không biết sẽ đi đến đâu. Hãy xem việc rút lui của bạn là một điều hết sức tự nhiên. Ông ta nói lại một lần nữa: Anh thật sự rất tuyệt vời, chàng trai ạ!
Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: Cái gã khù khờ này mà là Larry King ư?!. Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói.
Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Cho dù đang đứng trước bồi thẩm đoàn hay ngồi ăn trưa với một vị khách, Percy Foreman, một luật sư tên tuổi khác, mỗi lần mở miệng là tạo ra một bài diễn văn nhỏ đầy thuyết phục. Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?!
Nhưng thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Nó muốn trở thành một người giống như anh. Kết quả thống kê: có 91 lần từ Bạn biết không được phát ra! Có nghĩa trong một phút anh bạn ở Washington nói you know đến bốn lần rưỡi. Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được.