Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Tôi cũng không phản đối đâu. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.