Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Nhưng mưa dầm thấm lâu. What I fell what I know never shine through what Ive known
Ông anh chuyển sang bể nóng. Có lí do cũng không khóc. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Với đời người, ngắn lắm. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Không biết bác có nhớ chuyện này không. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.