Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Nhưng như thế chưa đủ.
Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Nhưng lại muốn súc tích.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. What I fell what I know never shine through what Ive known
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.