Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Có người ngửa mặt trông trời. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Thằng này ăn mặc phong phanh. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Nếu hắn là người tài. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.