Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Và bon chen không bẩn, không ác.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Viết là một lao động kỳ diệu. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.