Nếu dựa vào lời hứa đó thì quả thật là không an toàn cho số vốn đã bỏ ra. - Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc. Đối với công trình này, nữ hoàng Semiramis được xem là người có công đầu tiên.
Họ không bao giờ phó thác tiền vàng của mình vào những vụ đầu tư không sinh lợi hoặc có nguy cơ mất trắng vốn. Arkad nói đến đây, bỗng có một học viên mặc chiếc áo choàng màu đỏ khá đẹp đứng dậy và xin phép nói: Khi tôi đã đặt ra cho mình một mục tiêu nào đó, thì tôi nhất quyết phải hoàn thành nó.
Do suy nghĩ như vậy nên tôi tự nhủ với mình rằng, phải cố gắng làm việc, phải nỗ lực hết mình để cuộc sống được tốt hơn. Sharru Nada kể tiếp: Đêm nay, tôi kể cho các anh nghe về sự khôn ngoan của ông Arkad mà chính Nomasir, con trai của ông ấy, kể cho tôi nghe khi tôi còn là một cậu bé ở Nineveh.
Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa. - Anh hãy ngồi lại dùng bữa với tôi nhé, anh Rodan! – Mathon nói tiếp – Anh sẽ là khách mời của tôi chiều nay. Chiều hôm sau, ông đội một khay bánh mật ong lớn trông rất ngon lành và được bày rất bắt mắt đi dọc theo các con phố, cất tiếng rao hàng luôn miệng.
Vậy mà trước kia cháu vẫn thường cho rằng, công việc chỉ dành cho những người nô lệ. Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này. Anh vẫn còn khối vàng ra đó!".
Nhưng với chúng ta, tốt nhất là hãy xem công việc như một người bạn tốt. Tôi đã cho người đi tìm cậu khắp nơi. Cuối cùng, con đã thất bại một cách thảm hại và mất gần như toàn bộ số vàng của mình.
Tất cả số tài sản này là của ông và nó chỉ là một phần nhỏ trong số gia sản hiện ông đang có được. - Tâu bệ hạ! Chắc bệ hạ cũng biết, Arkad chính là người được cho là giàu có nhất tại Babylon. - Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói.
Đã hai ngày qua, anh chưa hề nếm một chút thức ăn nào, ngoại trừ hai quả vả nhỏ xíu do anh hái trộm trong vườn của người khác. Phải chăng đây mới chính là giá trị thật của cuộc sống mà tôi chưa hềhám phá ra trước đó? Tôi thường mang những bó thảm lớn, loại đẹp nhất theo ông chủ đến nhà Nomasir để bán cho ông ấy.
Thật lòng, ông không thích tiếp xúc với những kẻ thô lỗ và tàn bạo này, nhưng ông cũng nhận thấy họ là những khách hàng lớn, thường mua một lúc nhiều bánh chứ không chỉ một vài cái như những người khác. Megiddo quả thật rất có lý khi bảo rằng, ông chủ sẽ đánh giá đúng mức kết quả công việc của những người nô lệ. Nếu còn ông thì chúng cháu sẽ không gặp phải cảnh khổ cực như ngày hôm nay.
Cạnh đó là ngôi tháp Đền Chuông đồ sộ được phủ sơn trắng toát. Và nếu anh biết gìn giữ tài sản của mình một cách an toàn và chắc chắn, thì tôi có thể bảo đảm cuộc sống của anh từ đây trở đi luôn luôn được đầy đủ và sung túc. Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền.