Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Hoặc: Môn này không phải học. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.