Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. - Ông quả là người biết lo xa.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…
Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Đừng sa sầm mặt như thế. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…