Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần? - Sáu lần. Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe. Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập.
Tôi muốn vượt lên trên bọn đó. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được.
Để cho họ tin rằng, chính họ phát khởi ra ý kiến mà bạn đã dẫn khởi ra cho họ. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Ông nhất định từ đó không chống lại ý kiến người khác nữa.
", "Đừng làm cái này hay cái kia". Tất cả những người dạy súc vật áp dụng nó đã nhiều thế kỷ rồi. Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone.
Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Rockefeller thỏa mãn nó bằng cách cất ở Bắc Kinh (Trung Hoa) một nhà thương tối tân để săn sóc hàng triệu người nghèo, mà ông chưa từng và sẽ chẳng bao giờ thấy mặt. Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt.
Dụng cụ và nhà máy bị phá phách, người ta kêu lính tới, sinh ra một cuộc đỏ máu, và nhiều thợ đình công ngã gục dưới làn đạn. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ.
Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Tôi biết rằng bất kỳ kẻ điên nào cũng kháng cự lại như vậy được và thiệt ra câu trả lời đó là câu trả lời đặc thù của hết thảy những đứa ngu.
Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn. Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ.
Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Nếu tôi theo sự xúc động tự nhiên trong lòng mà chạy tới kiếm ông ta, la lên: "Cái gì lạ lùng vậy? Tự nhiên ông tăng tiền mướn lên 300 phần trăm khi ông biết chắc rằng tôi đã quảng cáo rồi, đã in vé rồi? Ba trăm phần trăm! Kỳ cục không? Điên rồi mà! Không khi nào tôi chịu giá đó đâu!". Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm.
Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy: Vậy tất cả việc thiện hay nỗi vui mừng mà tôi có thể mang lại cho đồng bào tôi, tôi phải làm ngay từ bây giờ.