Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Tháng 10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột. Tạo một không khí rôm rả trên bàn ăn ư? Không khó! Chỉ cần ta đề cập đến những sự kiện nóng bỏng mà ai cũng có thể bàn luận, đóng góp ý kiến.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Đáng nói là những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George chẳng ai thấy nhàm chán.
Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn. Người ta bắt đầu gọi điện lên đài, nhưng họ không nhận được một câu trả lời nào cả.
Bối rối hay lo sợ chẳng giúp bạn giải quyết được gì. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi. Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy.
Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái không đáng nghe. Những món quà tặng người yêu thì luôn luôn không có giới hạn và thậm chí còn… bay cao ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ cần nói một cách chân thành rằng: Tôi xin chia buồn. Chương trình Don McNeills Breakfast Club bắt sóng từ Chicago sẽ nghỉ giải lao trong 5 phút. Đây sẽ là một cuộc gặp gỡ giữa Hội Liên Hiệp Luật Sư Quốc Gia và Hiệp Hội Sĩ Quan Cảnh Sát.
Tôi biết điều này không dễ dàng. Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà. Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa.
Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp. Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì người ngồi cạnh bạn. Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón tay vào giữa mặt Alice: Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều!
Trong ký ức của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông. Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết rằng việc này không có gì sai cả.