- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. 18 tuổi là được tự do. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Lải nhải cũng là chơi. Bạn cần trả công và cả tự do.