Khi dịp may đến, anh ta lại bảo mình đang có nhiều việc phải làm và xin hãy đợi đó. Tôi đã tha hồ cho tiền những kẻ ăn xin; đi sắm những đồ trang sức đắt tiền cho vợ tôi và mua những thứ mà tôi hằng mơ ước. Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir:
Người nào có thể kể tiếp cho chúng tôi nghe về sự may mắn của mình không? Hàng tháng con tiết kiệm mỗi một đồng xu được trích ra từ số tiền lương rất ít ỏi của con. - Cám ơn ông đã chỉ cho tôi một con đường mới! Tôi đã cảm thấy linh hồn tự do trỗi dậy trong tâm hồn mình
Ngày nay, những dấu tích thành cổ Babylon còn sót lại nằm ở Châu Á, cách khoảng sáu trăm dặm về phía Đông của kênh đào Suez, thuộc hướng Bắc của Vịnh Ba Tư. - Vì ông là người đưa ra vấn đề này, nên trước hết chúng tôi rất mong nghe ý kiến của ông Đến khi người vay đến trả tiền, tôi sẽ trao lại vật đó.
Có lẽ, dù được mệnh danh là bất khả xâm phạm trước quân thù, nhưng thành Babylon vẫn không tránh khỏi quy luật sinh - diệt của thời gian. Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan. Có việc làm và thu nhập ổn định, thật thà và tự trọng, tôi bảo đảm rằng họ có khả năng trả được cả vốn lẫn lãi cho người cho vay.
- Vậy sao! – Hadan Gula ngạc nhiên - Tạo sao ông cho rằng, họ chính là những con người của bốn mươi năm về trước mà không phải là người khác? Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp: Ông chôn túi tiền của mình ở một nơi được đánh dấu rất cẩn thận và ngày đêm thấp thỏm không biết liệu còn có ngày mình đào nó lên hay không.
Tôi là người sở hữu rất nhiều vàng. Một mặt, ông rất phấn khởi trước sự thành công ngoài sự mong đợi. Trước khi cho bất cứ ai vay mượn tài sản của mình, bạn phải chắc chắn rằng người đó có khả năng hoàn trả lại.
Một hôm, Arad Gula đã hỏi ông như thế. - Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. Vào một ngày kia, Algamish, người cho vay tiền, đến yêu cầu tôi khắc một bản sao của điều luật thứ chín.
- Anh là một người may mắn do được ông Algamish xem như là một người thừa kế của ông ta. Số tiền này theo thời gian sẽ gia tăng rất nhiều, đảm bảo sau này bạn sẽ có một số tiền cần thiết để nuôi sống bản thân và gia đình khi mình không còn khả năng lao động nữa”. - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu.
Con thấy mình là người thật diễm phúc đã được cha truyền thụ cho những kinh nghiệm quý báu ấy: Khi đó, con đã mất sạch vàng, ngựa, nô lệ, áo quần đẹp. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad.
- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa. Ở đây, một số người hoảng sợ, bị kích động nên đã xô đẩy nhau và gây náo loạn. - Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này.