Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Ông anh cũng làm theo.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Nó cũng không thích tôi lắm.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Hai bên dè chừng nhau.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Thôi thì tôi im lặng. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.