Bây giờ là 12h26 đêm. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Ta không phải là tên sát nhân. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Chả muốn viết tí nào.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Chẳng có cái gì đập. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Bác không rõ cháu đi đâu.