Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Mở tủ ra, thay quần áo. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Bố bảo: Đáng xem thật. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.