Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Còn phải dậy đi học sớm. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Trượt theo hai bên má.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Nó cũng không thích tôi lắm. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Cần quái gì sự thật và lí do. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.