Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Thật ra, có gì để mất đâu.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Không có chim non ở trong.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Cũng có hôm ngủ khá say. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.
Ta cũng được đi câu. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.