Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Xôi em để trong lồng bàn.