Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Còn phải dậy đi học sớm. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Tôi bảo: Chào chú. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Cuối mùa lại ra đợt mới. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Mà sống khoa học một chút. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Lải nhải cũng là chơi.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.