Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Và chưa thấy phải thay đổi. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Từng trang, từng trang…