Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Mình không bao giờ thả. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Mình được khóc cho mình. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Nhất quyết phải cạo râu. Rồi lại đây ngủ bên em. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Rút kinh nghiệm nhé con. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Đừng lỡ nhiều là được. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.