Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Nhưng em thèm được khỏe lại. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Bác cũng bị đau chân. Hoặc: Môn này không phải học.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Và bon chen không bẩn, không ác. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.