Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.