Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ. Họ nói: "Giá như tôi biết điều này sớm hơn!"; "Những triết lý hữu ích này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi!" hay "Tại sao người ta không dạy những điều này trong chương trình thạc sĩ nhỉ!" Nhưng câu nói mà tôi thường nghe nhất là: "Chắc chắn mọi nhà quản lý sẽ gặt hái được rất nhiều điều bổ ích từ những triết lý đơn giản này. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả".
Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ. Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó.
Đặc tính cơ bản của con người là "Chúng ta luôn sẵn sàng đón nhận những điều mới lạ và khó khăn hơn nếu trước đó ta đã đạt được một số thành công nhất định". Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!". Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách.
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Khi về đến nhà, James quyết định là sẽ phải thay đổi. - Chẳng có lý do gì mà cậu phải làm lại từ đầu cả.
Và James cứ day dứt mãi khi biết hai vợ chồng Jones được thoải mái tận hưởng những ngày nghỉ ở tận vùng đảo Hawaii xinh đẹp. James cảm thấy mình như trở thành một người khác, thoải mái hơn, yêu đời hơn và thành công hơn. - Không đơn giản đâu.
Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.
Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây. Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư.
Và khi nhân viên đạt được thành công trong công việc, cậu mới có cơ hội nhận ra những nỗ lực của họ, khuyến khích họ phát huy năng lực của mình. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. James cảm thấy rất vui.
Quả thật là đúng như thế, tất cả nhân viên cùng phòng với Jones đều cảm thấy như vậy. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về.
Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Vì sao anh vẫn gặp rắc rối sau khi đã rút kinh nghiệm rất nhiều so với những ngày đầu làm quản lý? Anh đã thiếu sót điều gì kia chứ? Tại sao vấn đề ủy thác công việc cho nhân viên lại phức tạp đến thế? Anh phải làm gì mới có thể tiên liệu hết những khó khăn có thể xảy ra? Hàng chục câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu James.