Họ nhận thức được rằng, ông Algamish quay trở lại cửa hiệu khắc chữ nhiều lần, bởi vì ông ấy muốn quan sát một con người – chàng thanh niên Arkad - từ sự nghèo khó, khốn khổ của cuộc đời, đang tìm cách vươn lên. - Arkad! – Nhà vua phán - Người dân trong vương quốc của chúng ta đang lâm vào tình trạng đói nghèo. Đó là những nô lệ của nhà vua.
Cách đây bốn mươi năm, Sharru Nada đã từng ganh tỵ với những con người này! Ông ước gì mình được thay thế chỗ của họ! Nhưng sau bốn mươi năm, địa vị của ông và họ thật khác hẳn. Thật ra, bản thân các bạn và các thành viên khác trong gia đình các bạn vẫn thường muốn mua những thứ mình thích, chứ không phải là những thứ cần thiết trong cuộc sống. Ông chủ của cậu và những kẻ hầu cận của ông ta đang ở rất xa nơi này.
Mãi tới xế trưa ngày hôm sau đó tôi mới đến được một vùng hoang vu không có người ở, cũng chẳng khác gì sa mạc. Chúng ta xuất thân trong những gia đình nghèo khó và đông anh em, không có của cải thừa kế, cũng không có hy vọng cưới được một người vợ có của hồi môn. Đó là công việc cai quản một toán nô lệ xây tường thành ở vương quốc đó.
“Vào một buổi chiều cách đây đã nhiều năm, trải qua một cuộc hành trình dài ngày gian khổ để tìm mua gia súc, tôi vẫn không mua được gì. - Babylon đấy thật sao ông? Đã từ lâu rồi cháu luôn ao ước được nhìn thấy vương quốc giàu có này. Số hàng hóa còn lại quá kém chất lượng, khách hàng không muốn ghé đến cửa hàng nữa.
Nếu cháu muốn đến Nippur thay ta làcông việc đó, thì ta sẽ xem cháu như là một đối tác làm ăn và sẽ chia cho cháu một phần tài sản của ta sau này. Tôi phải thường tính toán các khoản chi tiêu sao cho gia đình tôi không bị đói. Ông cảm thấy mình giống một con bò trong cuộc thương lượng đó.
- Hay là anh cũng không biết? – Ông nài nỉ. Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. - Chao ôi! Người xưa đã nói đúng, những kẻ khờ khạo đều cần phải học cả! – Ông Algamish thốt lên.
Bề mặt thành rất rộng, có thể đủ cho sáu con ngựa chạy hàng ngang trên đó. Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan? Nói xong, ông Algamish cầm lấy những tấm thẻ đất sét và ra về.
– Đây quả thật là một ý kiến rất hay. Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay. Sau này nếu có cơ hội thuận lợi, các anh nên mạnh dạn vận dụng những quy luật quý giá này vào công việc kinh doanh để làm giàu cho bản thân và đất nước chúng ta.
Trước khi cho bất cứ ai vay mượn tài sản của mình, bạn phải chắc chắn rằng người đó có khả năng hoàn trả lại. Bốn người đàn bà đều im lặng, dường như người này muốn để người kia quyết định số phận của tôi. - Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục.
Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh. Anh có thể hoàn toàn yên tâm về lời hứa của tôi! Bởi vì, công việc là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết.