Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Phải hết sức giữ gìn.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Thế đã là tốt lắm rồi. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Nó cũng không thích tôi lắm. Tự giác làm một số việc. Rõ ràng phải đi trình báo.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.