Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn. Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà.
Cuộc hội họp đó đối với tôi quan trọng lắm và tất nhiên là tôi muốn sự tiếp đãi được hoàn toàn chu đáo. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Bạn tự cho là hơn những thổ dân ở miền Bắc Cực nhiều lắm ư? Bạn được hoàn toàn tự do nghĩ như vậy.
Bạn đọc đi rồi thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết quả năm lần hơn một phép mầu". Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói. Khi đọc những thuyết của Einstein tôi sinh ngờ cả bản cửu chương là không đúng nữa.
Tôi do kinh nghiệm mà biết rằng sau khi đọc bức thư đó, có vài bạn đã dùng phương pháp đó như cái máy thiếu hẳn vẻ tự nhiên: họ không dùng những lời khen tặng thành thật mà lại dùng một lối nịnh hót dối trá và ti tiện. Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ.
Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn. Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y. Tôi trở về, tươi tỉnh.
Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. Cún chưa hề đọc một trang sách tâm lý nào hết. Tôi cho mời từng người vô phòng tôi sau khi suy nghĩ kỹ về công việc họ đã giúp tôi trong cả mùa đông, tôi nói với họ như vầy:
Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm". "Bạn cứ để người đó nói cho thỏa thích". Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được?
Như Shakespeare đã nói: "Người đời! Ôi! Người đời kiêu căng! Khoác được chút uy quyền, người đó liền diễn trước Hóa công những hài kịch lố lăng tới nỗi các vị thiên thần thấy phải sa lệ". Nhưng dù sao cũng phải chê. Thiệt là bậy và ngu quá.
Nhưng vì mới vài ngày nay, tôi đã đi thăm hết các mỏ ở phương Nam, trò chuyện với các người thay mặt anh em, thăm viếng gia đình anh em, hỏi han vợ con của anh em. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được". Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh.
"Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn". Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II. Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại: "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho mượn trong vài ngày.