Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh.
Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Tôi nghĩ đây là câu hỏi hết sức tuyệt vời. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai.
Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Cô ấy cần phân tích, nhận xét, phản hồi lại ý kiến của họ một cách sâu sắc và khoa học. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt.
Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Chúng tôi chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu trời hay không… Frank là người luôn quan tâm tới mọi thứ và nếu may mắn được nói chuyện với anh về lĩnh vực âm nhạc thì bạn sẽ bị cuốn hút ngay lập tức.
Nên nhớ con người thường có cái tính trời phú là luôn thích nói về những vấn đề của mình hơn là của người khác! Một cái răng sâu của bạn thì dĩ nhiên làm bạn đau đớn, nhức nhối hơn nhiều so với một nạn đói kém bên xứ người. Chả là anh chàng vừa mới cưới vợ cách đây ít ngày, và bây giờ thì đang ăn tối với những người anh em bên vợ. Xã hội ngày càng văn minh, ranh giới và sự phân biệt nam nữ ngày càng ít đi.
Để tránh việc này, ta chỉ nên nói về những điều mà ta biết rõ. Trò chuyện với mấy vật cưng đó thích nhất là bạn sẽ không phải nghe những lời đáp khó chịu, và câu chuyện lại không bị gián đoạn nữa! Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời.
Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp. Remember? Remember you vowed. Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau.
Bạn không cần phải nói chuyện cứ như là một cái máy đánh bóng (apple polisher) vậy. Sinatra đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Câu nói của Pacino đã phá tan bầu không khí căng thẳng. Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích. Đối với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang chút thách thức.
Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của bạn nữa. Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Nói chuyện với ông chủ không thể giống như cách nói với anh bạn ngang hàng hay với cấp dưới của bạn.