Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Tôi để vài ngày trôi đi. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Nhưng chờ đến bao giờ.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Cháu vẫn nằm trong chăn. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.