Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này: Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh!
Bà luôn luôn day dứt, đay nghiến rằng ông chẳng được vẻ gì: nào là lưng thì gù, chân đi thì kéo lê như thằng mọi, dáng điệu cứng như que củi, gai mắt lạ lùng. Bây giờ nhìn con nằm trong giường nhỏ của con, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một em bé. Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp.
Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được? Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Người thợ hớt tóc, thoa xà bông thiệt kỹ rồi mới cạo râu.
Chỉ có mỗi một cách thắng trong một cuộc tranh biện, là tránh nó đi. Tất cả những người am hiểu vấn đề đều đồng thanh nhận rằng cần phải có sự hòa hợp trong lúc ái ân. là người được giao trách nhiệm đảm đương công việc đó bị những nhà thay mặt đủ các hiệu máy lại quấy rầy.
Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu. Thiệt chưa từng thấy ông ta dễ dãi với công ty như vậy bao giờ. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này.
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt tình cháu không thể nào nhận được. Thực là một sự quảng cáo cực tốt cho ông.
Không có một cuộc thách đố như vậy. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi. Nhà chế tạo lấy cuốn niên giám và tìm kiếm kỹ lưỡng, rồi nói với một giọng tự đắc rõ rệt: "Quả thật tên tôi hơi lạ.
Phải thiệp thế, biết khéo léo, có lòng hòa giải và khoan hồng, tự đặt mình vào địa vị đối thủ của ta mới có thể thu phục họ được. Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết. Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối".
Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó. Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: - Tại sao? Tại sao vậy? - Vì nó nóng quá, rờ tới, cháy tay đi. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.